Memory 1: The train
Xình... xịch.. xình xịch....
...Xịch.. xình xịch....
Gì vậy... tiếng tàu hỏa sao? Tôi từ từ mở mắt ra và thấy mình đang ngồi trên 1 chiếc ghế gỗ cạnh đường ray và bên cạnh là cái vali cũ, nhỏ màu sậm. Mất vài giây sau, tôi mới định hình được những thứ xung quanh mình. Hôm nay ga tàu có vẻ đông, tiếng bước chân, tiếng va li kéo và tiếng tàu như đang hòa vào nhau tạo nên một không khí ồn ào.
Trời se lạnh, có lẽ bây giờ đã là tháng chín. Đồng hồ điểm 9h, tàu của tôi chắc cũng sắp tới rồi. Tôi bắt đầu nhìn quanh ga tàu, có vẻ như không có gì đặc biệt.
- Ah, xin lỗi. Một giọng nói phát ra từ phía bên trái ghế ngồi của tôi. Một cô gái.
- Vâng... Tôi có thể giúp gì cho cô?
- Chỉ là,bạn có thể cho tôi ngồi cùng được chứ?
- à vâng tất nhiên là được rồi! - Tôi nhấc chiếc vali của mình ra để cô ấy ngồi xuống.
- Cảm ơn bạn nhé! – Cô ấy cười với tôi rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Nhìn kĩ lại thì, có vẻ tôi nên nói là một người phụ nữ thì đúng hơn vì cô ấy trông rất chín chắn và trưởng thành. Cô ấy có một mái tóc màu đen ngắn đến ngang vai và đôi mắt màu nâu trong veo như in lại mọi thứ cô ấy nhìn. Cô ấy mang theo một chiếc túi xách du lịch lớn, ngoài ra, không còn gì cả. Cô ấy có đeo tai nghe nhưng hình như không phải nghe nhạc. Tôi lắng tai nghe, loáng thoáng thấy một chất giọng đều đều như đang đọc gì đó.
- Này, bạn gì ơi? – Cô ấy bất chợt quay sang hỏi tôi.
- Vâng... có chuyện gì không ạ?
- Mình đang định hỏi bạn đi chuyến nào thôi, bạn không cần phải dùng kính ngữ đâu.
- Mình đi chuyến lúc 9h30, chắc là thế.
- Vậy sao? Cùng chuyến với đằng này rồi! – Cô ấy cười toe, nói tiếp: Thế bạn ngồi chỗ nào, hy vọng là mình ngồi cạnh nhau.
- à... tôi cũng mong vậy, ghế của tôi...- Tôi cảm thấy hơi bất tiện trước sự thân thiết quá mức của cô nàng nhưng... tôi lại không ghét điều đó. Chưa kịp đợi tôi trả lời, tấm vé trên tay tôi đã bị giật mất.
- OMG! OMG!! Chúng ta ngồi cạnh nhau này!!!!
- Thật sao?- tôi vươn tay lấy lại tấm vé. Khác với vẻ ngoài chín chắn và trưởng thành, người con gái này có một tính cách thật vui tươi và trẻ con.
Bất chợt, tiếng loa báo con tàu của chúng tôi đã tới ga. Cô nàng vội vã kéo tay tôi:
- Đi thôi nào!!
Một con người thật kì lạ, nhưng cũng thật thân quen. Tôi có cảm giác hình như mình đã biết cô nàng từ rất lâu rồi.
Cô ấy kéo tay tôi luồn qua đám đông. Thật kì lạ, trừ chúng tôi ra,những người khác như những bóng ma mờ nhạt. Như một ngọn gió thấp thoáng, chúng tôi lướt qua họ một cách dễ dàng. Toa của chúng tôi ở gần đầu tàu, để tới đó cũng phải đi một đoạn... Nhưng, tôi không nghĩ là nó dài thế này. Dần dần, các âm thanh xung quanh tôi bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, tách biệt hơn. Tiếng bánh xe tàu hoả, tiếng bước chân, tiếng va li, tiếng cửa toa mở,... Giờ đây đã trở nên hiện hữu.
- Á!- Một người đàn ông đâm vào tôi. Bây giờ, tôi đã thực sự cảm nhận được sự chèn ép của đám đông.
- Cẩn thận! - Cô ấy vẫn cố gắng nắm lấy tay tôi nhưng không thể. Cơ thể tôi như dần dần bị trôi dạt ra xa trong đám người, xa dần, xa dần. Tôi không thể làm gì, cảm tưởng như toàn cơ thể tôi đã bị đông cứng.
- A..c....- Không thể... Tôi không nói được. Sao lại thế này????
- ..... Norman!!! Jennifer Norman!!!!- Người con gái ấy kêu thật lớn...tên của tôi????
Còn tiếp...